Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Ăn gì để khỏi chết?


Theo qui luật cuộc sống, chúng ta thường trải qua những bước trong cuộc đời: sanh, lão, bệnh, tử.

Tuy nhiên chúng ta đang sống trong thời đại, phát triển về khoa học vượt bậc, đã giúp cho loài người thoát được những bệnh hiểm nghèo... và đang đi ra khỏi không gian của trái đất.Tiến tới cao hơn nữa là loài người luôn muốn được trường sinh bách lão, và đã đổ biết bao công sức tiền của để đi tìm phương thuốc trường sinh. 

Tuy nhiên con người là do Thiên Chúa tạo dựng, do vậy chỉ có Thiên Chúa mới cứu chúng ta ra khỏi sự đói, khát và nhất là sự chết đời đời, nếu chúng ta không thực thi theo thánh ý của Thiên Chúa dạy bảo và nhất là không đón nhận Mình Máu Chúa Kitô.

Như trong bài Tin mừng Chủ nhật 18 B thường niên, trich theo thánh Gioan 6: 30-35





30 Họ lại hỏi :
“Vậy chính ông, ông làm được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông ?
Ông sẽ làm gì đây ?
31 Tổ tiên chúng tôi đã ăn man-na trong sa mạc, như có lời chép :
Người đã cho họ ăn bánh bởi trời.”
32 Đức Giê-su đáp :“Thật, tôi bảo thật các ông, không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu,
mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực,
33 vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống,
bánh đem lại sự sống cho thế gian.”
34 Họ liền nói : “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy.”
35 Đức Giê-su bảo họ :
“Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói ;
 ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ !

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn?

Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn?

Chuyện kể rằng: một hôm, có người hỏi một ông lão, mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn. Ông lão suy nghĩ một hồi lâu, rồi trả lời: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn.” “Tại sao?” “Bởi vì mặt trăng phát sáng trong đêm tối, đó chính là lúc chúng ta cần ánh sáng nhất, còn ban ngày đã đủ sáng rồi, dù mặt trời lúc đó cũng chiếu sáng.”

Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn?
Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn? Ảnh: Internet

Có thể bạn sẽ cười ông lão hồ đồ, nhưng bạn có cảm thấy nhiều người cũng nghĩ vậy không? Mỗi ngày có người chăm sóc bạn, bạn không cảm nhận được như thế nào, nhưng đột nhiên có người lạ giúp đỡ bạn, thì bạn cho rằng người đó tốt, ba mẹ và người thân luôn tốt với bạn, bạn coi đó là chuyện đương nhiên, thậm chí bạn chê phiền, một ngày có người cũng đối xử với bạn như vậy, bạn liền cảm kích. Bạn có nghĩ rằng điều đó cùng hồ đồ giống như việc “cảm kích mặt trăng, phủ định mặt trời” không?

Có một cô gái cãi nhau với mẹ, giận đến nỗi chạy thẳng ra ngoài, quyết định sẽ không quay về ngôi nhà đáng ghét đó nữa! Cả ngày đi loanh quanh ở ngoài đường, bụng thì đói, nhưng không mang tiền theo, lại sợ về nhà ăn cơm thì mất mặt. Cứ như vậy đến tối, cô đứng trước quán mì nghe thấy hương thơm phưng phức. Cô gái thực sự rất muốn ăn, nhưng trên người không có tiền, chỉ có thể nuốt nước miếng cho qua.

Đột nhiên, ông chủ quán mì thân thiết hỏi: “ Cô gái, cháu muốn ăn mì không?” Cô gái ái ngại trả lời: “Dạ, nhưng mà cháu không có tiền?”. Ông chủ cười nói: “Ha ha, không sao đâu, hôm nay coi như ta mời cháu vậy?”

Cô gái không tin vào tai mình, ngồi xuống. Một lúc sau, mì được đem ra, cô gái ăn lấy ăn để và nói: “ Chú ơi, chú thật tốt!”

Ông chủ nói : “ Vậy à, sao cháu nói thế”
Cô gái trả lời : “ Chú không biết cháu là ai, sao chú đối xử tốt với cháu vậy, không giống như mẹ cháu, không biết cháu muốn gì và cần gì, thật bực mình!”.

Ông chủ lại cười : “ Ha ha, cô gái nhỏ, ta chẳng qua cho cháu ăn một tô mì thôi mà, sao cháu cảm kích như vậy, mà mẹ cháu nấu cơm cho cháu ăn hơn hai mươi năm rồi, vậy có phải cháu càng phải cảm ơn mẹ cháu nhiều hơn, đúng không?”.

Nghe ông chủ mì nói thế, cô gái nghĩ đến mẹ mình, hình dung ra cảnh mẹ đang trông ngóng cô ngoài cửa, cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô gái cảm thấy có lỗi với mẹ rất nhiều. Nhưng cô chưa kịp nói gì, khi thấy mẹ chạy ra hỏi: “Chà, chà , con chạy đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Làm mẹ lo lắm, mau vào nhà rửa tay rồi ăn cơm đi.”.

Tối hôm đó cô gái mới cảm nhận được mẹ yêu thương cô biết dường nào.
Khi mặt trời vẫn ở đó thì mọi người quên đi ánh sáng của nó; khi người thân vẫn còn, con người cũng quên mất sự ấm áp của họ dành cho mình. Người được chăm sóc từng li từng tí lại không biết ơn. Bởi vì họ cho rằng, ban ngày đã đủ sáng rồi, mặt trời là dư thừa.

Hy vọng mọi người chúng ta đều biết mặt trời và mặt trăng quan trọng như nhau.

Trong cuộc sống hiện tại, chúng ta luôn luôn coi nhẹ những gì chúng ta đang có, cho rằng đó là lẽ tự nhiên, những gì bản thân không có lại oán trách số mệnh không công bằng, dường như cả thế giới này nợ chúng ta rất nhiều.

Thật ra cảm ơn cũng là một thái độ tích cực trong cuộc sống. Như nhiều người nói, phải cảm ơn những người làm tổn thương bạn, bởi vì họ huấn luyện ý chí của bạn; cảm kích những ai ức hiếp bạn, bởi vì họ cho bạn kinh nghiệm phong phú, cảm tạ những ai coi thường bạn, bởi họ thức tỉnh lòng tự trọng của bạn… phải có một trái tim biết cảm ơn, cảm ơn số mệnh, tất cả những gì làm bạn trưởng thành và tất cả những gì xung quanh bạn.

Khi có được trái tim biết cảm ơn, chúng ta dùng trái tim để quan sát, để cảm nhận và yêu thương. Cây cỏ sinh trưởng dồi dào vì biết ơn ánh nắng mặt trời, chim non liều thân kiếm mồi vì báo đáp công lao mớm mồi của mẹ, cây mạ non sinh trưởng tươi tốt vì đền đáp dòng suối đã tưới mát, học sinh cố gắng học tập để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.

Hãy học cảm ơn, hãy cảm ơn cuộc sống này, đã ban tặng ánh mặt trời sáng lạn, oán trời trách người rốt cuộc bản thân chẳng được gì cả! Mây cuộn rồi tan, hoa nở cũng tàn, mọi thứ đều đáng để bạn quý trọng, biết ơn mặt trăng thì càng phải biết cảm tạ mặt trời.


Nguồn: Thư viện Ứng Thiên
Tác giả: NTDTV | Dịch giả: NTHK