Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

Xin cứu con

Đức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng.23 Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình.24 Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió.25 Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ.26 Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy! “, và sợ hãi la lên.27 Đức Giê-su liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! “28 Ông Phê-rô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.”29 Đức Giê-su bảo ông: “Cứ đến! ” Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giê-su.30 Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với! “31 Đức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi? “32 Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay.33 Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa! “34 Khi qua biển rồi, thầy trò lên đất liền, vào Ghen-nê-xa-rét.35 Dân địa phương nhận ra Đức Giê-su, liền tung tin ra khắp vùng, và người ta đem tất cả những kẻ đau ốm đến với Người.36 Họ nài xin Người cho họ chỉ sờ vào tua áo của Người thôi, và ai đã sờ vào thì đều được khỏi.

Lạy Chúa Giêsu,

con chẳng dám xin đi trên mặt nước như Phêrô,
nhưng nhiều khi con cảm thấy
sống đức tin giữa lòng cuộc đời
chẳng khác nào đi trên mặt nước.

Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn.
Có bao cám dỗ muốn hút con vô vực sâu.
Cả sự nặng nề của thân xác con
cũng kéo ghì con xuống.
Ði trên mặt nước cuộc đời chẳng mấy dễ dàng.
Nhiều khi con thấy mình bàng hoàng sợ hãi.

Xin cứu con khi con hầu chìm.
Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã.
Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con,
để con trở nên nhẹ tênh
mà bước những bước dài hướng về Chúa. Amen.

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Ăn gì để khỏi chết?


Theo qui luật cuộc sống, chúng ta thường trải qua những bước trong cuộc đời: sanh, lão, bệnh, tử.

Tuy nhiên chúng ta đang sống trong thời đại, phát triển về khoa học vượt bậc, đã giúp cho loài người thoát được những bệnh hiểm nghèo... và đang đi ra khỏi không gian của trái đất.Tiến tới cao hơn nữa là loài người luôn muốn được trường sinh bách lão, và đã đổ biết bao công sức tiền của để đi tìm phương thuốc trường sinh. 

Tuy nhiên con người là do Thiên Chúa tạo dựng, do vậy chỉ có Thiên Chúa mới cứu chúng ta ra khỏi sự đói, khát và nhất là sự chết đời đời, nếu chúng ta không thực thi theo thánh ý của Thiên Chúa dạy bảo và nhất là không đón nhận Mình Máu Chúa Kitô.

Như trong bài Tin mừng Chủ nhật 18 B thường niên, trich theo thánh Gioan 6: 30-35





30 Họ lại hỏi :
“Vậy chính ông, ông làm được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông ?
Ông sẽ làm gì đây ?
31 Tổ tiên chúng tôi đã ăn man-na trong sa mạc, như có lời chép :
Người đã cho họ ăn bánh bởi trời.”
32 Đức Giê-su đáp :“Thật, tôi bảo thật các ông, không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu,
mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực,
33 vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống,
bánh đem lại sự sống cho thế gian.”
34 Họ liền nói : “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy.”
35 Đức Giê-su bảo họ :
“Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói ;
 ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ !

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn?

Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn?

Chuyện kể rằng: một hôm, có người hỏi một ông lão, mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn. Ông lão suy nghĩ một hồi lâu, rồi trả lời: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn.” “Tại sao?” “Bởi vì mặt trăng phát sáng trong đêm tối, đó chính là lúc chúng ta cần ánh sáng nhất, còn ban ngày đã đủ sáng rồi, dù mặt trời lúc đó cũng chiếu sáng.”

Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn?
Mặt trăng và mặt trời cái nào quan trọng hơn? Ảnh: Internet

Có thể bạn sẽ cười ông lão hồ đồ, nhưng bạn có cảm thấy nhiều người cũng nghĩ vậy không? Mỗi ngày có người chăm sóc bạn, bạn không cảm nhận được như thế nào, nhưng đột nhiên có người lạ giúp đỡ bạn, thì bạn cho rằng người đó tốt, ba mẹ và người thân luôn tốt với bạn, bạn coi đó là chuyện đương nhiên, thậm chí bạn chê phiền, một ngày có người cũng đối xử với bạn như vậy, bạn liền cảm kích. Bạn có nghĩ rằng điều đó cùng hồ đồ giống như việc “cảm kích mặt trăng, phủ định mặt trời” không?

Có một cô gái cãi nhau với mẹ, giận đến nỗi chạy thẳng ra ngoài, quyết định sẽ không quay về ngôi nhà đáng ghét đó nữa! Cả ngày đi loanh quanh ở ngoài đường, bụng thì đói, nhưng không mang tiền theo, lại sợ về nhà ăn cơm thì mất mặt. Cứ như vậy đến tối, cô đứng trước quán mì nghe thấy hương thơm phưng phức. Cô gái thực sự rất muốn ăn, nhưng trên người không có tiền, chỉ có thể nuốt nước miếng cho qua.

Đột nhiên, ông chủ quán mì thân thiết hỏi: “ Cô gái, cháu muốn ăn mì không?” Cô gái ái ngại trả lời: “Dạ, nhưng mà cháu không có tiền?”. Ông chủ cười nói: “Ha ha, không sao đâu, hôm nay coi như ta mời cháu vậy?”

Cô gái không tin vào tai mình, ngồi xuống. Một lúc sau, mì được đem ra, cô gái ăn lấy ăn để và nói: “ Chú ơi, chú thật tốt!”

Ông chủ nói : “ Vậy à, sao cháu nói thế”
Cô gái trả lời : “ Chú không biết cháu là ai, sao chú đối xử tốt với cháu vậy, không giống như mẹ cháu, không biết cháu muốn gì và cần gì, thật bực mình!”.

Ông chủ lại cười : “ Ha ha, cô gái nhỏ, ta chẳng qua cho cháu ăn một tô mì thôi mà, sao cháu cảm kích như vậy, mà mẹ cháu nấu cơm cho cháu ăn hơn hai mươi năm rồi, vậy có phải cháu càng phải cảm ơn mẹ cháu nhiều hơn, đúng không?”.

Nghe ông chủ mì nói thế, cô gái nghĩ đến mẹ mình, hình dung ra cảnh mẹ đang trông ngóng cô ngoài cửa, cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô gái cảm thấy có lỗi với mẹ rất nhiều. Nhưng cô chưa kịp nói gì, khi thấy mẹ chạy ra hỏi: “Chà, chà , con chạy đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Làm mẹ lo lắm, mau vào nhà rửa tay rồi ăn cơm đi.”.

Tối hôm đó cô gái mới cảm nhận được mẹ yêu thương cô biết dường nào.
Khi mặt trời vẫn ở đó thì mọi người quên đi ánh sáng của nó; khi người thân vẫn còn, con người cũng quên mất sự ấm áp của họ dành cho mình. Người được chăm sóc từng li từng tí lại không biết ơn. Bởi vì họ cho rằng, ban ngày đã đủ sáng rồi, mặt trời là dư thừa.

Hy vọng mọi người chúng ta đều biết mặt trời và mặt trăng quan trọng như nhau.

Trong cuộc sống hiện tại, chúng ta luôn luôn coi nhẹ những gì chúng ta đang có, cho rằng đó là lẽ tự nhiên, những gì bản thân không có lại oán trách số mệnh không công bằng, dường như cả thế giới này nợ chúng ta rất nhiều.

Thật ra cảm ơn cũng là một thái độ tích cực trong cuộc sống. Như nhiều người nói, phải cảm ơn những người làm tổn thương bạn, bởi vì họ huấn luyện ý chí của bạn; cảm kích những ai ức hiếp bạn, bởi vì họ cho bạn kinh nghiệm phong phú, cảm tạ những ai coi thường bạn, bởi họ thức tỉnh lòng tự trọng của bạn… phải có một trái tim biết cảm ơn, cảm ơn số mệnh, tất cả những gì làm bạn trưởng thành và tất cả những gì xung quanh bạn.

Khi có được trái tim biết cảm ơn, chúng ta dùng trái tim để quan sát, để cảm nhận và yêu thương. Cây cỏ sinh trưởng dồi dào vì biết ơn ánh nắng mặt trời, chim non liều thân kiếm mồi vì báo đáp công lao mớm mồi của mẹ, cây mạ non sinh trưởng tươi tốt vì đền đáp dòng suối đã tưới mát, học sinh cố gắng học tập để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.

Hãy học cảm ơn, hãy cảm ơn cuộc sống này, đã ban tặng ánh mặt trời sáng lạn, oán trời trách người rốt cuộc bản thân chẳng được gì cả! Mây cuộn rồi tan, hoa nở cũng tàn, mọi thứ đều đáng để bạn quý trọng, biết ơn mặt trăng thì càng phải biết cảm tạ mặt trời.


Nguồn: Thư viện Ứng Thiên
Tác giả: NTDTV | Dịch giả: NTHK

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Khai sáng tâm trí

Lời Chúa: (Ga 15,26-27; 16,12-15)
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với các môn đệ: 26 Khi Ðấng Bảo Trợ đến, Ðấng mà Thầy sẽ sai đến với anh em từ nơi Chúa Cha, Người là Thần Khí sự thật phát xuất từ Chúa Cha, Người sẽ làm chứng về Thầy. 27 Cả anh em nữa, anh em cũng làm chứng, vì anh em ở với Thầy ngay từ đầu.
16 12 Thầy còn nhiều điều phải nói với anh em, nhưng bây giờ anh em không có sức chịu nổi. 13 Khi nào Thần Khí sự thật đến, Người sẽ dẫn anh em tới sự thật toàn vẹn, Người sẽ không tự mình nói điều gì, nhưng nghe gì, Người sẽ nói lại, và loan báo cho anh em biết những điều sẽ đến. 14 Người sẽ tôn vinh Thầy, vì Người sẽ lấy những gì của Thầy mà loan báo cho anh em. 15 Mọi sự Cha có, đều là của Thầy. Vì thế Thầy đã nói: Người lấy những gì của Thầy mà loan báo cho anh em”.

Cầu Nguyện
Lạy Chúa Thánh Thần, xin ban sức sống cho chúng con.  
Chúng con là những sinh vật do Thiên Chúa tạo nên, nhưng do đặc ân mà Chúa đã thổi hơi sự sống đặc biệt là Thần Khí Chúa Thánh Thần, nếu không có Thần Khí thì chúng con có khác nào loại vật, Bởi chúng con đã được Thần khí hướng dẫn chỉ bảo thì biết được mọi sự mà Thiên Chúa đã ban cho nhân loại chúng con. Nguyện xin ơn Chúa Thánh Thẩn đổ tràn trên mỗi người chúng con, nhất là ơn hiểu biết và kính sợ Thiên Chúa. Chỉ có hiểu và kính sợ thì chúng con mới không dám phạm tội và Tôn Sung Ngài trên hết mọi sự. Amen

 

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Hãy theo Thầy

Lời Chúa: Ga 21, 15-19
15 Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không? ” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.” Đức Giê-su nói với ông: “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy.”16 Người lại hỏi: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy không? ” Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.” Người nói: “Hãy chăn dắt chiên của Thầy.”17 Người hỏi lần thứ ba: “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không? ” Ông Phê-rô buồn vì Người hỏi tới ba lần: “Anh có yêu mến Thầy không? ” Ông đáp: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy.” Đức Giê-su bảo: “Hãy chăm sóc chiên của Thầy.18 Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn.”19 Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông: “Hãy theo Thầy.”
Suy niệm:
Câu chuyện của bài Tin Mừng hôm nay diễn ra bên bờ hồ, một cái hồ mang nhiều tên gọi : hồ Galilê, hồ Ghennêxarét, hồ Tibêriát. Cái hồ quen thuộc đầy ắp kỷ niệm giữa Thầy và trò. Nơi đây tiếng gọi đầu tiên của Thầy Giêsu đã vang lên : Hãy theo Thầy. Tiếng ấy đã khiến họ từ bỏ nghề sông nước để lên bờ, đi theo ông thợ mộc làng Nadarét. Bao lần Thầy trò đi qua cái hồ rộng như biển này. Sóng gió họ cũng đã gặp, vui buồn họ cũng đã từng. Sáng sớm hôm nay, trên hồ này họ đánh được mẻ cá lớn, nhờ một người lạ đứng trên bờ mà họ từ từ nhận ra là Thầy của mình. Bữa ăn sáng do Thầy chuẩn bị thật chu đáo. Có bánh và cá, có cả đống than hồng hong ấm tình Thầy trò.
Ngọn lửa này gợi nhớ đến đống than hồng ở dinh Thượng tế, nơi Phêrô đã đứng sưởi và đã chối Thầy (Ga 18, 18. 25). Bây giờ, cũng bên đống than hồng, Thầy Giêsu cho Phêrô có cơ hội công khai bày tỏ tình yêu của mình. “Anh có yêu mến Thầy không ?” : ba lần Thầy Giêsu hỏi Phêrô như thế. “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy” : ba lần Phêrô trả lời như thế. Ba lần chối Thầy như được xóa đi bởi ba lần tuyên xưng tình yêu. Nhưng bây giờ Phêrô khiêm tốn, biết tình yêu của mình mong manh, dễ vỡ.
Cầu nguyn:
Lạy Chúa Giêsu,
xưa Chúa đã sai các môn đệ ra khơi thả lưới,
nay Chúa cũng sai chúng con đi vào cuộc đời.
Chúng con phải đối diện
với bao thách đố của cuộc sống,
của công ăn việc làm, của gánh nặng gia đình,
của nghề nghiệp chuyên môn.

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Công việc thầm lặng





Ngày hội TGTT 49 đã diễn ra tốt đẹp, tuy nhiên chúng ta cảm ơn những người đã âm thầm chuẩn bị biết bao nhiêu là việc: thiết kế Pano, sân khấu, âm thanh ánh sáng, phục vụ ngoài trời, sau hội trường v.v... Nhất là ban Media quay fim chụp hình, thu âm, và truyền hình trực tiếp lên Internet cho các vị ở xa không tham dự trực tiếp được.

Đề có được những thước fim, hình ảnh, audio tốt, Ban Media đã chuẩn bị kịch bản, và xuống thực địa trước ngày khai mạc, kéo dây tín hiệu cả hàng trăm mét, cân chỉnh máy móc, tại hội trường. Sau khi phục vụ chuyên môn tại buổi hội thảo, quý ACE và Sơ phải tranh thủ 15" giải lao, để vận chuyển tất cả thiết bị từ tầng trệt lên lâu 5 (trên nhà nguyện) và kéo thả dây gắn máy, thiết bị v.vv.. để tiếp tục phục vụ Thánh lễ, thật là cảm kích trước tấm lòng hy sinh của quý ACE trong ban Media TGP Sài Gòn. Những giọt mồ hội chảy dài trên má và ướt đẫm áo, tuy nhiên trên gương mặt quý vị media luôn nở nụ cười tươi vui, vì đã góp phần cho ngày hôi thành công và đặc biết giúp cho quý ACE ở xa xem trực tiếp sự kiện trên tên INTERNET.

Nguyện xin Thiên Chúa nâng đỡ và ban nhiều ơn lành nơi họ, nhất là lửa nhiệt thành luôn cháy sáng trong lòng họ luôn mãi.

Đi qua đường hầm vượt sông hiện đại nhất Sài Gòn.

Một cảm giác hết sức thú vị, vừa cảm nhận sự hiện đại của công nghệ, và một cảm giác lo lo vì ta đang ở dưới cách đáy sông vài chục mét. Tuy nhiên khi thấy được ánh sáng mặt trời lấp ló, thì cảm giáp mừng và thấy nhẹ trong lòng.

Vâng, ánh sáng là một thứ hết sức quý giá trên trần thế, mà Thiên Chúa đã ban cho Nhân loại. Nó đem lại cho chúng ta muôn vàn hữu ích, giúp chúng ta thấy được và qua ánh sáng đã giúp cho sự sống không ngừng phát triển cho muôn loài, trong đó có chúng ta.

Xin ánh sáng chân lý của Ngài soi dọi trong tâm hồn con, để con thấy được mình đang ngụt lặn trong đường hầm lỗi lầm: ganh ti, chê bai, thù hành, chưa chu toàn bổn phận v.v.. đối tha nhân đặc biệt với Ngài.

Như lời bài hát:  Xin Cho Con Biết Lắng Nghe.

Lời Ngài là sức sống của con Lời Ngài là ánh sáng đời con Lời Ngài làm chứa chan hy vọng là đường để con hằng dõi bước. Lời Ngài đượm chất ngất niềm vui trọn vẹn ngàn tiếng hát đầy vơi Lời Ngài đổi mới cho cuộc đời Lời Ngài hạnh phúc cho trần ai.